Wednesday, June 24, 2009

Hồ Tây một thời đã xa

Đã gần chục năm kể từ khi xa Hà nội, tôi lại được ngồi uống café thảnh thơi trong một buổi tối cuối tuần trên đường Thanh niên. Giữa tháng 12 mà ban ngày nóng như mùa hè, những buổi tối ngồi bên hồ thật dễ chịu, không lạnh, mát mẻ, ít nhất là với người đã quen với ở xứ lạnh như tôi, còn với các cô gái Hà thành, không biết do trời se lạnh hay muốn làm duyên mà hầu như ai cũng khoác một áo len mỏng trông khá quyến rũ. Đường Thanh Niên buổi tối thứ 7, vậy mà vắng hơn tôi hình dung. Vẫn có khá nhiều đôi ngồi chơi ven hồ , nhưng cũng ít hơn những gì tôi nghe đồn. Tự nhiên tôi chợt có ý nghĩ rằng chả lẽ bây giờ các đôi vào nhà nghỉ hay sao mà đường dạo ven hồ Tây tự nhiên vắng hẳn đi. Café Highland* khá ngon, nhưng cảm giác được ngồi bên cạnh một người bạn, và ngắm người Hà nội, nhìn hồ Tây đêm với tôi là quý giá hơn cả. Nhìn sang đường Cổ Ngư xưa để tìm lại cảm giác thời thơ bé, của thời học sinh vô tư và của những ký ức trước khi xa Hà nội. Hồ Tây khi tôi còn bé, được đi thuyền trên hồ thật rộng , nghi ngút tầm mắt, cộng với chút sương mù bảng lảng mặt nước trời lạnh, càng làm hồ thêm huyền bí, làm tôi vẫn tin truyền thuyết hồ Tây có thật. Chùa Trấn Quốc thâm nghiêm và u tịch, hằng đêm 30 tết, nhóm bạn cấp 3 của tôi có truyền thống vào chùa hái lộc và chụp ảnh giao thừa. Hay mỗi dịp liên hoan, cả lớp phổ thông lại kéo nhau lên bờ hồ ngồi hát hò. Những khi ấy, hồ Tây trong kí ức của tôi thật thân thuộc nhưng cũng thật huyền bí và lung linh.

Giờ ngồi đây, phóng tầm mắt sang phía bờ kia của hồ, tự nhiên tôi thấy nó có phần chật chội và xô bồ. Chùa Trấn Quốc đã sửa lại, những màu sơn loè loẹt bắt mắt nhưng vẻ u tịch thủa xưa không còn nữa. Một người bạn của tôi nói rằng, sau gần chục năm về Hà nội thấy thất vọng, “ Hà nội xưa “ lưu giữ trong kí niệm của bạn tôi không còn nữa. Tôi hiểu rằng không thể khăng khăng cực đoan như thế, đơn giản vì mỗi cảnh vật qua thời gian thay đổi và cả cái nhìn của những người xa cũng thay đổi, không thể giữ những hình ảnh vẫn lưu giữ trong tuổi thơ. Có thể vì tôi đã trưởng thành, đi nhiều hơn, đã đến những hồ ngút tầm mắt với diện tích rộng hơn cả Hà nội, hoặc là diện tích hồ Tây đã thu hẹp lại, bởi những vụ lấn chiếm, nhà hàng, khách sạn mà tôi nhìn thấy hồ nhỏ bé đi. Vậy mà tôi đã hy vọng nó thay đổi để trở nên đẹp và hiện đại hơn, chứ không phải giữ nguyên khư khư hoặc càng ngày càng tệ. Hồ Tây rất đẹp, nhưng không gian xung quanh mới là quan trọng. Những nơi tôi đã từng đi qua, xung quanh các hồ chủ yếu là các công viên, bãi cỏ, những con đường đi dạo dưới những hàng cây chứ không phải là các nhà hàng khách sạn cao tầng, lại càng không phải các khu biệt thự thi nhau chen ra sát mép nước và thoải mái xả rác xuống hồ khiến cho hồ thu hẹp lại càng gây cảm giác tù túng. Ai cũng nhìn thấy điều đó, các kiến trúc sư quy hoạch lại càng thấy, chỉ có điều người ta không có thể làm gì được để thay đổi, hoặc dám hi sinh để thay đổi không thì mới là điều quan trọng.

Mọi thứ vẫn cứ thay đổi, nhưng khi tình yêu với hồ Tây là không thay đổi, thì người ta vẫn muốn làm gì đó, ngoài việc mong ước và hy vọng…

Hanoi 12/2007-Montreal 6/2009.

*Cafe Highland Hồ Tây giờ đã đóng cửa

Thursday, June 18, 2009

Muà xuân


-->(Thi thỏang cũng cần phải viết...)

Mùa xuân trên quê hương với tôi là ngày tết bận rộn và hơi thở ấm nóng của đất trời, với những cánh đào cành mai, nhưng cũng là những ngày mưa phùn dai dẳng, những hôm trời nồm kéo dài tập trung trong khoảng từ tháng 1 đến tháng 3. Còn mùa xuân hiện tại, chỉ thoáng qua khoảng 2-3 tuần, bắt đầu từ tháng cuối tháng 3, có khi là từ giữa tháng 4 đến đầu tháng 5, nhưng là khoảnh khắc vui tươi của những mầm cây xanh mơn mởn đã kịp trồi lên và trổ lá từ bao giờ sau mấy tháng dài ngủ đông, của chùm hoa nở rực rỡ trên những đường phố.

Cuối tháng 4 đầu tháng 5, có lẽ là thời tiết lạ nhất trong năm, nắng vàng rực rỡ, nhưng mà vẫn có chút gì vương vấn của cái lạnh lạnh tạo nên một cảm giác rất đặc biệt, nhưng đặc biệt nhất là nó mang hương vị thực sự của hội mùa hoa, là thời điểm hoa nở rộ nhất trong năm. Ở những nơi tôi từng sống hoặc có dịp ghé qua, đó là những thảm hoa tulip trong tulip festival ở Ottawa, vạt bồ công anh vàng rực trên những bài cỏ xanh mướt ở bờ sông St Lawrence ở Montreal, hay những chùm hoa Magnolia dọc những đường phố Boston trên đường tới lễ hội cherry blossom nổi tiếng của Washington DC, vả cả chùm hoa táo li ti khi chạy dọc những đường phố ở Vancouver, Seatle.
 Tulip festival (Ottawa)
Apple flower-Ottawa

Hoa mộc liên (Magnolia)-Boston

Bảo rằng tôi thích mùa xuân ở đâu nhất. Well, what can I say? Với nhiều người suốt đời gắn bó trên mảnh đất quê hương, người ta sẽ dễ dàng có câu trả lời. Còn với kẻ lang thang khá nhiều nơi, thật khó để so sánh. Một bên là quê hương, cho dù mùa xuân gắn liền với những đợt viêm mũi dị ứng kéo dài, những ngày nồm chảy nước, nó vẫn ăn sâu vào máu thịt mà người ta không thể quên, còn bên kia là sự trải nghiệm, là những gì từng trải qua và gắn bó một phần đời của mình. Vì thế nên người ta không thể chọn nơi nào mình thích nhất, chỉ có thể tận hưởng những gì đẹp nhất của mùa xuân những nơi mình may mắn hay vô tình đã đi qua, và cảm ơn đời đã cho ta được lang thang qua những lễ hội hoa mùa xuân.
Tulip in Montreal

Hoa bồ công anh (dandelion)

Hoa thủy tiên (daffodils)
Cherry blossom in Seattle.