Thursday, May 6, 2010

7x

Anh bắt đầu viết vài dòng linh tinh này nhân dịp di tàu bay, khi mà không ngủ được, phim thì không có, và tiếp viên thì vừa không xinh (để ngắm) mà lại chả thông minh ( để đối xử tử tế với khách), nên nếu những gì anh viết có động chạm đến bạn nào thì nên đổ lỗi cho các bạn tiếp viên của VN airline không chịu cười với anh trên tuyến bay HN-SG nhé. Và lần này là nghĩ về cái sự dở dở ương ương của một số người bạn thế hệ của anh, 7x. chưa viết xong thì blog của cô bạn cùng khóa đã đề cập đến vấn đề này (http://vn.myblog.yahoo.com/quasimodo_7/article?mid=10) và lôi ngay anh vào làm ví dụ của sự “vật vã”, mặc dù anh ko biết có đúng với mình không vì vật vã gì mà cứ tăng cân vù vù.

Phàm đã sinh vào thế hệ 7x , đặc biệt là sinh vào khoảng giữa năm 74-76, là đã thuộc vào thế hệ giao thời, lớn lên trong thời bao cấp ăn bo bo mì hạt học tiếng Nga say sưa mơ được đi đến đất nước của Lenin vĩ đại, đến khi lớn thi chế độ xã hội chủ nghĩa Liên xô sụp đổ, lai phải bỏ dở tiếng Puskin để đi học tiếng Anh, rồi lại vật lộn với kinh tế thị trường từ lúc sơ khai, uống đủ các lọai từ bia cỏ Bách Khoa, bia Vạn Lực tàu đến Napoleon de Cognac, nghĩa là nếm đủ mùi hỉ nộ ái ố. Cái sự lửng lơ giao thời rõ ràng có tác động đến thế hệ 7x.

Chơi với 6x thì thấy các anh bôn sê vích quá, chỉ hơi bất mãn với đường lối chế độ của Đảng tí thì các anh 6x quát, nhưng quay ra chơi với 8x thì các anh lại chả đú theo được , các em thì lại chê các anh/chị già. thế hệ 7x, nửa muốn được phóng khóang, tự do và năng động như thế hệ 8x, thèm được free mind vô tư nhu 9x nhưng tự do quá nhiều lúc các anh lại không chịu nổi nhiệt , vì thực chất cái background của các anh vẫn lại muốn truyền thống như 6x, thế mới gọi là nan giải.

Các anh thích sống cho cái Tôi tự do, nhưng lại không thể dứt bỏ được ý nghĩ đề cao và tôn trọng tình cảm gia đình. Các anh muốn girl friends sành điệu & hot như teen 9x, nhưng lấy vợ lại vẫn muốn partner đủ công dung ngôn hạnh, chịu thương chịu khó có đức hy sinh vì chồng con như thế hệ mẹ hồi xưa, các chị thích người đàn ông của các chị galant, thành đạt, tôn trọng phụ nữ nhưng lại muốn chung thủy như phụ huynh các chị thời bao cấp.

Ấy mà ai lại nhiễm thêm tí Tây học vào thì lại càng phức tạp, các anh được nhồi sọ giáo dục đại học của nền giáo dục mà ai cũng biết thế nào đấy, ra ngòai trộn lẫn với chút ít kiến thức/văn hóa của tư bản tạo nên một mớ hổ lốn, khiến các anh cứ phải băn khoăn vật vã “ở hay về”, ở thì chả thích nghi hòan tòan được với Tây, mà về thì lại chả thích ta. Có những anh gia dinh vợ con đã định cư hẳn ở xứ đảo quốc Sư Tử hơn 10 năm, mà hằng năm vẫn cứ phải đưa vợ con về chỉ để ra bờ Hồ chụp ảnh, còn có những anh ở “bển” cũng lâu lâu, wishky uống như nước suối ở bar với gái Tây, mì tôm ăn quanh năm (theo lời anh kể), nhưng cuối cùng vẫn phải về với máng lợn thi thỏang gò lưng đạp xe exercise lên Bắc Sơn làm cốc bia hơi. Hay tuần vài lần các anh vẫn phải ngồi cafe vỉa hè Nguyễn Du, không biết khi starbuck vao Vietnam với các cháu chân dài 200x thì các anh sẽ còn vật vã đến mức nào nhưng chắc lúc đó thì chả còn thời gian mà suy nghĩ vật vã nữa.

Các anh cứ băn khoăn giữa những conflict of interests thế nên rốt cuộc là các anh chả định nghĩa được cái gì mang lại cho các anh sự thỏa mãn ( the so called happiness) , may ra chỉ đến khi các anh bị dòng đời xô đẩy vì cơm áo gạo tiền chả có thời gian để mà nghĩ ngợi linh tinh thì các anh mới hết vật vã chăng.

Ah, nhân nói hoài cổ anh muốn các bạn anh nghe lại bản nhạc rất nổi tiếng hồi xưa chuyên phát trên đài tiếng nói VN, chắc chỉ có 6x 7x nghe đài, cứ mỗi lần nghe lại nhớ về thời bao cấp nghe các thể loại kể chuyện đêm khuya, những câu chuyện cảnh giác, v.v


Nhưng mà các bạn có thấy bản nhạc này hơi giống tác phẩm Romance từ phim Ruồi Trâu (The Gadfly) của Shostakovich không?