Wednesday, March 5, 2008

Et si c'était vrai (part II)


-Anh để em lau mồ hôi cho, anh ra mồ hôi quá trời.

Cô gái rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn.

-Ừ, anh chưa quen với cái nóng trong này, ở ngoài đang lạnh.

Hắn nhìn cái túi xách tay của cô gái. Chiếc túi lấp lánh những túm trang trí màu vàng, hơi giống những vật liệu màu trang trí trên cây thông Noel.

-Túi em mới mua, đẹp không anh hí?

-Trông hay hay em ạh.

-Dạ, hơi đắt, em mặc cả mãi mới được, 400 ngàn đó anh.

Hắn cũng không thể biết được với giá đó là đắt hay rẻ nữa. Vì những cái túi mà hắn thấy các cô mà hắn biết, thì chắc không dưới 10 lần giá đó, nhưng có lẽ ở một nơi khác. Nếu cô gái này xách túi đó, liệu có khác gì cái túi 400 ngàn của em không nhỉ?

-Còn anh, quê anh ở đâu ở ngoải?

-Anh ở Hà nội.

-Người Bắc khó tính ha anh, họ xét kỹ lắm.

-Xét gì cơ hả em?

-Em có người bà con lấy chồng ở ngoài, chỉ kêu gia đình khó tính lắm, mà không ưa người miền trung tụi em mô.

-Có thể họ hơi khách sáo, nhưng cũng tùy người em ạh.

-Anh khát nước không, ăn quýt nha, trong giỏ của em ni”

-Oh không, anh có nước khoáng rồi, em ăn đi, cứ tự nhiên.

-Không, em có nhiều mà, em mua để ăn từ đây vô trỏng.

Vừa nói cô vừa dúi vào tay hắn hai quả quýt, đã lâu làm hắn mới thấy lại quýt vỏ xanh ở nơi hắn ở không có. Hắn cầm nhưng không ăn, chỉ nhìn cô gái bóc quýt ăn một cách ngon lành.

-Anh ăn với em cho vui, thôi để em bóc cho anh nghe.

Không đợi trả lời, cô gái bóc từng mùi quýt và bón vào miệng hắn.Không thể từ chối, hắn ngoan ngoãn ăn từng múi một. Sự chăm sóc nhiệt tình của cô gái khiến hắn cảm động, đã lâu lắm rồi có ai chăm sóc hắn thế này đâu nhỉ. Trong đầu óc tự nhiên lại vụt nhớ cảm giác của gần chục năm về trước, khi còn ở Hanoi, trong những quán karaoke, oh không, hắn cố thoát khỏi những ký ức để trở về với thực tại, hy vọng khác với cảm giác này.

Hắn cố gắng mỉm cười:

-Cám ơn em, quýt rất ngọt, nhất lại được một cô gái dễ thương như em tự tay bóc cho ăn.

-Người ngoài ai cũng khách sáo như anh, em có nói sai đâu.

-Em tên gì?

-Em tên Hương.

-Còn anh là T.

-Anh vô Sài Gòn có bạn không? Khi nào rảnh đi chơi với em nha. Anh đừng ngại em có bạn trai rồi,đi chơi vui mà anh. Có gì cứ gọi điện cho em, nha anh.

“F*ck”, tý nữa thì hắn bật ra, cái thế hệ cổ xưa của hắn nằm mơ cũng không dám bạo dạn thế này, cho dù chừng ấy năm ở nước ngoài thì hắn vẫn cảm thấy bất ngờ. Chắc mình lạc hậu quá, hắn cố trấn tĩnh :

-Sure, anh sẽ gọi em khi anh vô trong, cho anh số phone đi.

Xe ôtô đã đi qua Lăng Cô, bãi biển nhìn từ trên xuống hiện ra tuyệt đẹp, không kìm được, hắn quay sang phía người phụ nữ Anh ngồi sát cửa sổ:

-What a wonderful beach, you see, it’s beautiful, this is Lăng Cô resort!

-Yes, it’s fantastic!Your country is beautiful.

-Thanks, but it’s the first time I am going to the South. I’ve been traveling in Canada and Eastern US even more than in my home country.

-Anh nói gì với bả em không hiểu.

-Anh nói tiếng Anh, em đi học ở quê chắc không học tiếng Anh phải không?

-Em bỏ học từ hồi lớp 5 lận.

Có cái gì đó nhói lên ở trong hắn. Lại một lần nữa trong đầu hắn loé lên những ký ức về một kỷ niệm xa xưa lắm, dễ chục năm rồi nhỉ, một kỷ niệm thật ngọt ngào mà hắn và bạn bè luôn nhớ, vẫn luôn nhắc lại mỗi khi có dịp gặp nhau. Gần chục thằng Kỹ sư Xây dựng mới tốt nghiệp xuống Bãi cháy chơi, để khi mở một bài hát tiếng Anh trong quán karaoke, cô tiếp viên (vốn đã thật thà khai quê em miền sơn cước), đã tròn mắt ngây thơ chỉ vào màn hình:

-Tiếng Anh đấy các anh ạ, các anh biết hát tiếng Anh à”

-Úi, các anh hát tiếng Anh hay nhỉ.

Lúc đó và mãi sau này, cả nhóm đều buồn cười khi nhắc về kí niệm đó. Còn bây giờ, trong hắn chỉ cảm thấy hơi buồn. Giá mà những cô gái này có thể được học nhiều hơn, có thể họ sẽ có những cơ hội tốt hơn những gì đang có, ít nhất thì họ cũng tự tin hơn với những người nước ngoài.

Thấy hăn đột nhiên im lặng, cô gái bảo:

-Em đi nằm đây anh.

-Ok, em mệt đi nghỉ đi.

Hắn tiếp tục ngó ra cửa sổ, cảnh vật hiện ra khiến hắn thầm tiếc rẻ là tại sao xe không dừng lại để cho hắn chụp vài kiểu ảnh, còn chụp qua cửa xe khi hắn không ngồi gần cửa sổ, sẽ không thể có những bức ảnh ưng ý với trình độ phó nhòm nghiệp dư của hắn.

-Anh ơi, lên đây nằm với em.

Phía cuối xe nơi cô gái nằm không phải là những ghế giường riêng biệt như của hắn, mà như một chiếc phản lớn có thể nhét được 4-5 khách nằm ép gần nhau khi cần thiết. Hắn lưỡng lự tiếc rẻ góc nhìn cảnh khá thuận tiện từ chỗ ngồi của hắn, rồi cũng trèo ra phía sau. Hắn nằm nghiêng xoay người hắn về phía cô gái, tay chống đầu, cũng là một chỗ thuận tiện để vừa nhìn cô gái vừa nhìn ra phong cảnh bên cửa sổ.

-Em quen bạn trai lâu chưa, vô Sài Gòn mấy lần rồi?"

-Dạ, mới có hơn 6 tháng thôi anh, em vô trỏng vài lần rồi.

-Còn anh mới lần đầu tiên đi Nam.

-Nếu anh không có ai dẫn đi chơi, thì đi chơi với em nghe.

-Anh cũng có bạn bè trong đó, nhưng sẽ gọi cho em. Tiếc là không được ở trong đến tết dương lịch.

Hắn tự hỏi rằng không biết nên sự xử với cô gái này thế nào. Hắn chịu không thể nghĩ được rằng hành vi ứng xử của cô có ý nghĩa gì. Nếu là ở nơi hắn ở bây giờ, sẽ dễ dàng hiểu được. Còn ở đây, khi mọi câu nói của cô đều hết sức tự nhiên, và vẫn ánh mắt cười của cô nhìn vào hắn, đã làm hắn bối rối.

-Đi thế này thì bao giờ em vào sài gòn?

-Tối mai anh ạ.

- Vậy thì em nghỉ một chút đi, lấy sức.

-Dạ, em ngủ chút nghe anh, khi nào đến đà nẵng anh đánh thức em.

- Em gối lên tay anh mà ngủ.

Một cách tự nhiên, cô gái nằm lên cánh tay hắn và nhắm mắt lại. Cái sự tò mò thử xem phản ứng của cô gái thế nào đã khiến hắn mạnh dạn hơn, hắn khẽ kéo cô gái về phía mình, choàng tay kia qua người cô và ôm cô vào lòng.

-Đừng anh.

Cô khẽ nói và gạt tay hắn ra. Không cáu gắt, cũng không tỏ thái độ gì, khiến hắn tuy hơi bối rối nhưng lại trấn tĩnh kịp.

-Ok, em ngủ đi khi nào xuống anh gọi.

-Dạ.

Xe đã bắt đầu đến gần đèo Hải Vân, cô gái đã bắt đầu thiu thiu ngủ, cảnh đẹp quá khiến hắn không thể dằn lòng, khẽ rút tay khỏi đầu cô gái và trở lại vị trí ngồi của hắn, để lôi máy ảnh ra chụp.

Đà Nẵng đã hiện ra. Hắn quay lại nhìn cô gái, cô vẫn đang ngủ ngon, xe đã đến bến. Không muốn đánh thức cô gái dậy, hắn lấy bút ra ghi tờ giấy để lại, cảm ơn cô và hẹn gặp lại ở Sài Gòn khi có dịp. Hy vọng trình độ lớp 5 của cô, nếu đúng như lời nói, có thể nhớ những gì hắn viết.

***

Máy bay hạ cánh lúc 9:30. Đường đi từ sân bay Tân Sơn nhất về thành phố, tối thứ 7 đông nghẹt người, ngồi trên xe taxi hắn chẳng còn tâm thế nào để ngắm dòng nam thanh nữ tú đông nghẹt đi chơi thứ 7. Cái sự chủ quan của hắn đã khiến hắn lâm vào tình thế dở khóc dở cười, không có chỗ trú chân trong đêm đầu tiên ở Sài thành. Trở thành khách du lịch balô bất đắc dỹ không khiến hắn cảm thấy sợ lắm, dù gì thì hắn cũng đi một thân một mình lang thang khá nhiều. Chỉ có điều đêm đầu tiên ở Sài Gòn , tối thứ 7 một mình, khi bạn bè hắn đều không thể liên lạc được, làm hắn cảm thấy chán ngán và cô đơn ghê gớm.

Bước quanh các quán trọ ở Bùi Viện, không còn phòng trống, khi mà hầu hết các phòng đều đã được đặt kín mít dịp sát lễ Giáng sinh. Người chủ khách sạn ái ngại nhìn hắn, có lẽ lần đầu tiên hoặc rất hiếm hoi anh thấy một một khách du lịch Việt đi lang thang tìm phòng ở khu Tây balô này khi đã gần 10 giờ đêm. Lòng tốt và sự nhiệt tình của anh sau 15’ gọi điện đi quanh các nhà nghỉ cuối cùng cũng tìm được cho hắn một chỗ trú chân.

Sau khi đã tắm rửa và xuống phố tìm hàng internet check mail, uống café nhìn đống tây balo nhộn nhịp xung quanh, hắn bắt đầu chán ngán, giờ mới gần 11 giờ. Rút điện thoại ra tìm đến tên cô gái , hắn gửi một dòng tin nhắn:

-Anh T. đây, anh đang ở Bùi viện, quận 1, em đang ở đâu, có rỗi không, đi chơi với anh được không?


No comments: