Wednesday, March 5, 2008

Et si c'était vrai (part I)


Tháng 12 mà thời tiết của Huế vẫn nóng như mùa hè, hắn mồ hôi nhễ nhại khệ nệ bê túi xách lỉnh kỉnh lên xe bus open-tour đường dài Huế-Sài gòn. Cảm giác lần đầu tiên đi xe du lịch đường dài ở quê nhà, vừa tò mò vừa lạ lẫm, vì nó rất khác với những xe bus đường dài hắn đã từng đi ở xứ người. Xe được thiết kế khá chuyên dụng, để khách có thể vừa ngồi vừa nằm khá thoải mái và thoáng, dễ chịu có khi hơn cả đi tàu thống nhất bắc nam. Chọn một chỗ nằm trên phía gần cuối xe, hắn đảo mắt một lượt xung quanh đám hành khách. Đa số là dân du lịch người phương Tây, có một chú ngồi bên cạnh hắn có vẻ là gốc Á, khá giống Việt nam, chắc là dân Hồng kông chứ không phải Tàu lục địa. Sau bao năm sống gần lũ Khựa đại lục đã làm hắn dễ dàng nhận ra những đặc điểm không thể lẫn của những người Đại lục.
-Hi, my name’s Tony, where are you from?
-I am Kent from Singapore, and you?
-I am from Hanoi, but I am living in Canada now.
Cuộc trò chuyện bắt đầu tiếp tục về những địa điểm tham quan mà cả hai đã và sẽ đi tiếp cho đến khi chú kia buồn ngủ, hắn quay sang làm quen với vài khách xung quanh rồi bắt đầu giờ ipod ra nghe nhạc.
Xe lại dừng, để tiếp tục đón khách tại những khách sạn trong thành phố, hắn vẫn tiếp tục lơ đãng nghe nhạc và bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, khách lục tục lần lượt lên gần đầy xe.
-Em để giỏ đây được không anh nì ?
Hắn giật mình khi nghe một giọng con gái miền Trung cất lên. Ra thế, sau gần chục năm sống ở nước ngoài, vẻ An nam mít vẫn được lộ ra không trộn lẫn vào đầu được, cho dù hành trang và về ngoại hình của hắn chả khác gì thằng Sin balô bên cạnh. Thế mà hắn vẫn nghe bọn Tàu hay Nhật nói là mình trông giống Tàu hay Nhật hơn là Việt.
“ Em cứ tự nhiên”, hắn vừa nói vừa ngước lên. Một cô gái không trẻ không già, có lẽ tầm 23-25, không có vẻ gì đặc biệt chọn ghế ngồi phía sau hàng ghế của hắn. Ít quan tâm đến phụ nữ đã một đặc tính cố hữu, hắn lại tiếp tục đưa mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Anh vô Sài Gòn hả?
- ờ không, anh đi Đà Nẵng, còn em?”
-Em vô Sài Gòn, tiếc quá, vậy xíu nữa là anh xuống rồi.
-Anh chỉ ở Đà nẵng một ngày rồi cũng vào Sài Gòn”
-Anh ở bao lâu?
-Chắc 5-6 hôm tùy công việc”
-Vậy là anh em mình gặp nhau trong đó rồi, anh là cán bộ nhà nước?
-Uh, anh đi công tác. Em vô Sài Gòn lâu không?”
Thuận mồm hắn gật đại, xong rồi mới giật mình nói hớ, chứ còn công chức nhà nước đi công tác ăn mặc đàng hoàng đâu có đi xe đò ăn mặc nhố nhăng giày hiking quần thể thao như hắn. Chứ chả lẽ hắn nói hắn cũng là dân balô vô công rồi nghề thất nghiệp đi du lịch bụi. Dường như cô gái cũng không để ý đến điều đó
-Em vào thăm bạn trai em, chắc qua Tết dương lịch em ra.
-Em quê ở Huế?
-Quê em tận ngoài Quảng Bình, vô đây làm ăn thôi anh.
-Vậy em ở gần sông Nhật Lệ rồi?
-Không, quê em cách đó hơn chục cây, quê nghèo lắm, nhà em đông anh em quá, nên phải vô đây.
-Em làm gì trong Huế?
-Em buôn bán nhì nhằng thôi anh.
Hắn không muốn hỏi thêm, chỉ nhìn kỹ lại cô gái một lần nữa, không có vẻ một cô gái chân chất nông thôn nhưng cũng không có vẻ gì là của dân buôn bán thành thị. Chỉ có điều đặc biệt là mắt em dường như luôn cười và nhìn rất thẳng vào hẳn, hắn luôn có cảm tưởng vậy.

No comments: