Thursday, March 27, 2008

THỊT KHO TÀU


Tôi dám chắc rằng rất nhiều người cũng nhầm như tôi, tưởng rằng tên món này xuất phát từ Trung Quốc, là của người Tàu. Nhưng rồi tôi cứ thắc mắc rằng ít khi thấy người Tàu ăn món này, mà nguyên liệu để dùng cho món thịt kho tàu, là thịt ba rọi, cái loại thịt có cả nạc, cả mỡ, cả bì, xếp từng lớp khéo léo cứ như người ta cố tình tạo ra nó, thì chắc chỉ có dân Việt. Mãi cho đến khi đọc tài liệu về thịt kho tàu, mới thấy có cách giải thích hợp lý hơn cả: theo ông nhà văn Nam Bộ Bình Nguyên Lộc, chữ 'tàu', ở đây, theo nghĩa của người "miền dưới" là 'lạt', như sông Cái Tàu Thượng, sông Cái Tàu Hạ là 2 con sông nước lợ. Như vậy thịt kho tàu không phải là thịt kho của người Trung Hoa, mà chỉ đơn giản là món thịt kho lạt. Cũng có thuyết rằng, món thịt kho bên Tàu từ cái ông tể tướng Vương An Thạch đời Tống nghĩ ra, nhưng xem lại thì cái món thịt kho của ông, chả giống gì cái cách mà chúng ta thấy ở miếng thịt kho tàu xứ Việt. Vậy hóa ra cái món thịt kho mà được cả Bắc Nam hâm mộ ấy, đúng như lời giáo sư Trần Văn Khê nói : món thịt kho "tàu" hóa ra lại là "ta" hoàn toàn, món Việt trăm phần trăm.

Thịt kho tàu, cùng với bánh tét, dưa hấu, canh khổ qua dồn thịt, đã trở thành món không thể thiếu trong thực đơn ngày Tết của người Nam Bộ. Miếng thịt mềm rục có cả màu đỏ au của thịt nạc, trong trong của mỡ, nâu nâu của bì hầm nhừ, sóng sánh vàng ươm của nước màu chưng đường, kèm vị bùi của nước dừa xiêm, vị mặn của nước mắm đã được làm thanh đi bằng đường, thi thoảng có thêm vị hắc của chút xì dầu, điểm xuyết thêm mấy hột vịt luộc mà nước thịt ngấm đều từ trong lòng đỏ đến lòng trắng, đặt cạnh bát cơm trắng thơm nức trên bàn thờ ông bà, bên cạnh đĩa dưa chua, dường như đã thành truyền thống trong mâm cơm cúng tưởng nhớ ông bà tổ tiên.

Ở ngoài Bắc, có lẽ để phù hợp với khí hậu lạnh, món thịt kho tàu đã được thay thế bằng đĩa thịt đông trong mâm cơm cúng ngày Tết. Tuy nhiên trong bữa ăn hằng ngày mùa lạnh, thì món thịt kho tàu vẫn là một trong những món được ưa chuộng nhất. Thịt kho tàu ở ngoài Bắc, ít có nước dừa xiêm, nhưng vẫn không thể thiếu vị hành khô, nước mắm, vị của đường cháy tạo ra vị hơi ngọt, làm giảm cái mặn khát của các món kho thông thường, tạo màu vàng óng cánh gián quyến rũ.

Thịt kho tàu cũng như bao món kho khác, được nấu như món ăn để lưu trữ dài ngày. Nấu thịt kho tàu không khó, nhưng để nấu ngon, cũng không dễ chút nào. Miếng thịt mềm nhừ mà không nát, không bị quắt lại, màu thịt đỏ au ánh lên màu cánh gián, trứng vịt thấm đẫm nước thịt mà không đen, nước thịt vàng trong, không quá lõng bõng nước nhưng cũng không quá cạn làm khô miếng thịt. Mỗi lần ăn có thể mang ra đun lại, càng nhiều lửa, thịt càng rục, càng mềm, càng ngon. Thịt kho tàu có thể được ăn với nhiều món, cơm trắng, dưa kiệu, dưa giá nhưng có lẽ phổ biến nhất là ăn kèm với dưa cải chua. Có lẽ vì mặn, vị ngọt, vị bùi béo của thịt kho tàu kết hợp với vị chua xen lẫn cay cay của dưa cải muối xối, tạo nên hương vị quyến rũ đến bất ngờ. Nước thịt kho tàu chấm dưa cải, hay rưới vào bát cơm gạo mới nóng hổi, không cần ăn thêm gì cũng thấy ngon. Không chỉ có vì bùi béo của thịt, nước thịt kho ngấm vào trứng luộc đã bóc vỏ, tạo nên vẻ quyến rũ lạ kỳ cho quả trứng, khác hẳn với vị ngán rất khó nuốt của trứng luộc thông thường. Có một món nữa chắc sẽ làm xiêu lòng người thích thịt kho tàu, là xôi trắng ăn với thịt kho tàu. Buổi sáng, làm bát xôi trắng, với mấy miếng thịt kho tàu, chan ít nước thịt kho tàu lên, đảm bảo chắc dạ đến trưa.

Người Nam bộ còn có món bánh tráng ăn với thịt kho tàu, vừa là món ăn chơi, nhưng khi kèm với thịt kho tàu, nó cũng trở thành món chính từ lúc nào. Miếng bánh tráng trụng qua nước, gói với rau thơm, đồ chua, kèm thịt, nhúng vào bát nước thịt đã dầm trứng, nêm thêm ít chanh với vài lát ớt cay, vừa ăn vừa xúyt xoa , còn gì bằng!

Có lần một chị bạn thốt lên với tôi " Sao đàn ông ông nào cũng thích ăn thịt kho tàu vậy ta ?”. Tất nhiên không chỉ đàn ông, mà rất nhiều người thích ăn thịt kho tàu, nhưng bảo là đàn ông ăn thịt kho tàu cũng có lý của nó. Không biết có ai đó nói với tôi rằng, dường như có cái gì đó liên tưởng giữa cái vị mềm mềm, ngọt thanh thanh dìu dịu của miếng thịt kho tàu với sự dịu dàng, giản dị trong tính cách của người phụ nữ trong gia đình. Có thể người đó vì yêu món thịt kho Tàu qua mà nói quá lên đó thôi, nhưng rõ ràng là không phải là không có lý, và có lẽ vì thế mà hầu hết đàn ông Việt, đều thích món thịt kho tàu chăng?

Montreal 27/3/2008

Lưu Tuấn Anh.

McGill University,Quebec,

Canada.

Monday, March 24, 2008

“Hương vị” Việt


Đây chắc chắn không phải bài viết để ca ngợi hương vị món ăn Việt, ca ngợi thì ca ngợi chán rồi, bây giờ là phần nghĩ về cái sự kinh khủng của đồ ăn Việt đây. Như vậy là anh đã thực hiện đúng lời yêu cầu của em Hiền, viết bài chê đồ Việt.

Đã có bao giờ bạn chết sững vì nhìn thấy một cô gái Trung Đông, với vẻ quyến rũ và bí ẩn như nàng Scheherazade trong Nghìn lẻ một đêm, với ánh mắt to đen sâu thăm thẳm của em khiến như dìm bạn chết đuối, nhưng khi tiến lại gần làm quen phải giật mình vì scent từ người em tỏa ra một mùi không thể chịu nổi, mà dân gian gọi là từ "hôi"?
Đã có ai từng chết mê mệt những anh Ấn Độ đẹp giai, nhưng lại chịu không nổi mùi cà ri chính hiệu ông bếp Ấn Độ từ chàng trai quyến rũ ấy.
Chắc chắn mùi hương đó không phải vì cô gái hay chàng trai đó ..không chịu tắm, nhưng có lẽ vì cái mùi hương vị đặc trưng của đồ ăn, do những gia vị truyền thống mang lại, nó đã thấm vào da thịt, vào mồ hôi của từng người mà nước hoa cũng không thể tẩy đi được. Nó tương tự như mùi mỡ cừu của các bác Egypt hay khét lẹt của các bạn nhọ khiến các bạn luôn phải dùng các loại nước hoa cực mạnh.

Vậy thì sẽ nói gì về “hương vị Việt” nhỉ?

"Anh ơi em thèm đi ăn bún đậu phụ"
Khi một buổi tối mùa đông lạnh lạnh, đôi tình nhân sau khi chén những miếng đậu phụ nóng hổi nhúng vào bát mắm tôm sủi bọt chanh ớt, vừa rẻ vừa ngon, để dắt nhau ra bờ hồ Tây tình tứ trao nhau nụ hôn nồng nàn thơm mùi mắm, thật là lãng mạn bạn nhỉ.
Bạn bảo tôi rằng ít người ăn được mắm tôm lắm, mùi nó kinh quá, ừ thôi tôi dẫn bạn đi ăn món khác nhé. Gì chứ ăn quà vặt nó đã ngấm vào máu người Việt rồi bạn ạ.
Giá mà bạn được diễm phúc thưởng thức món bún chả lừng danh đất Hà thành, vừa ăn vừa ngồi cạnh cô quạt chả thích thú nhìn cô quạt tửng vỉ thịt nướng, chỉ một lát thôi, đảm bảo bạn không cần khoe thì ai cũng biết bạn vừa đi ăn bún chả chính gốc Hà nội về trong cả ngày hôm ấy cho đến khi bạn đi tắm.
Ấy nhưng bạn cãi tôi, mấy món ấy, là món ăn chơi, năm thì mười họa mới ăn ngoài hàng, thi thoảng mới phải chịu đựng “hương vị” thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Vậy hả, dân Việt dù có đi bốn phương trời, vẫn cứ phải xài nước mắm chứ không chịu sao nổi. Ở đâu ngửi thấy mùi nước mắm, ở đó có người Việt, bạn nên biết thế.

Có nước hoa nào của hãng nào giữ mùi được lâu cả ngày không, chắc có Eau de parfum của chanel, lancome, mà cũng không dám chắc, may ra loại tinh dầu nguyên chất thì có thể. Ấy nhưng nước mắm nhỉ nguyên chất của dân An nam nhà tôi, gì chứ giữ mùi cả hai ngày luôn, xịn không.
Nhưng mà ai lại xài nước mắm nhỉ nguyên chất, phải pha chứ, nước mắm chấm mà. Giá bạn được ăn nước mắm ngâm tỏi ớt, bạn sẽ phải xuýt xoa khen vị thơm của tỏi, của ớt thật là kích thích vị giấc, chấm cọng rau muống ăn mùa hè, cứ gọi là đưa cơm khỏi cần ăn thịt, ăn kiêng thích nhá. Nhưng mà ăn tỏi xong chớ có đứng gần người khác nghe bạn, mùi tỏi trong nước mắm thì thơm chứ ở trong miệng hình như là tác nhân chính của triệu chứng bác sỹ gọi là “hôi miệng”, bực thế.
Bạn có nhớ nụ hôn của Scarlett với Rhett Butler của "Gone with the wind" không, ăn tối xong bản “mi” người yêu một cái, đảm bảo chẳng/ nàng không ngất như Vivien Leigh thì mới là chuyện lạ.

Còn mùi nước mắm gừng chấm ốc, nước mắm chấm bún chả, bún nem của tỏi, đường, ớt hạt tiêu, bạn để rớt một giọt ra ngoài, thật là cứ thơm lừng nhà cửa, quyện lẫn sang quần áo, đầu tóc, rồi đến răng miệng. Nếu bạn thấy nó giống nước hoa của đàn ông được xài cho phụ nữ, thì cứ để thể, còn không thì khẩn trương xài xing gum, dùng colgate aquafresh mùi bạc hà cho "trắng răng thơm miệng sát trùng" .

Mà thôi, bạn gắt với tôi suốt ngày cứ nhắc đến nước mắm, nói hương vị món khác đi. Vậy thì chúng ta bàn đến món ăn hằng ngày nhé, món Việt, hình như ngoài rau cỏ được chế biến chủ yếu là luộc và nấu canh, thì món mặn, chủ lực là xào và rán. Đồ xào của người Việt, luôn được ướp hành tỏi, cộng với chút dầu mỡ, mà gì thì gì cũng phải có chút nước mắm nữa (chết, lại nước mắm rồi), thể nó mới dậy mùi thơm lừng quyến rũ dạ dẩy. Ấy thế mùi khét của mỡ, mùi quyến rũ của tỏi phi, của hành, của gừng , mùi nước mắm sẽ lan tỏa khắp nhà bạn. Hồi xưa xưa, khi nhà tôi ở quê, đất rộng , bếp làm riêng biệt với nhà, thì cứ gọi là vô tư đê, ấy thế nhưng giờ tấc đất tấc vàng, nhà tôi là nhà ống xây kín mít, bếp ở trong nhà, theo phong cách cái quái gì của Tây cũng thơm (mà các bạn Tây thơm thật ấy nhỉ, các bạn ấy ăn bơ sữa mà, hay tại bạn ấy xịt body spray). Thế nên mùi thức ăn cứ lẩn quất trong nhà , nó bám vào quần áo, đầu tóc, hơi mỡ, nó bám lên bếp, lên máy hút mùi, chả thế nào tránh được. Mà cái máy lọc mùi hút khói, hình như design cho Tây, với hương vị đồ ăn của nó không quá mạnh, lại ít nấu ăn, chứ nó gặp mùi hành, mũi tỏi, vị mỡ của đồ ăn Viết, là nó tắt điện. Thế là "hưong vị xào" rong ruổi theo bạn bước ra khỏi nhà,để khi bạn cứ bước vào cơ quan, nhất là bây giờ ai cũng có điều hòa, đóng cửa cứ gọi là kín như bưng, các đồng nghiệp chun chun mũi khi bạn bước vào (chắc là mùi xào hấp dẫn quá ấy mà). Bao giờ bạn muốn trả thù đồng nghiệp, bạn cứ xào đồ ăn trong nhà bạn rồi đến cơ quan không thèm tắm, đảm bảo đồng nghiệp của bạn sẽ chẳng làm gì được cũng phải cả buổi sáng.

Nếu bạn chán món xào, nó không healthy, thì tôi khuyên bạn nên ăn cá vừa thông minh vừa không có mỡ, chả lẽ cứ phải cả nấu canh, cả hấp, bạn nên chuyển sang món rán, ngon tuyệt cú mèo. Mà mùi cá rán, nó mà bám vào người bạn, thì hương vị của nó còn “ độc” hơn cả nước mắm, đảm bảo sẽ rất ấn tượng.
Chả thế mà khi bước vào bếp của các bạn mũi lõ, cứ thấy sáng choang và sạch bóng, trong khi bếp của người Việt, cứ gọi là nhờn mỡ, dù bạn có lau chùi đến thế nào, thì cũng ko thể tẩy đi cái mùi hành, mũi tỏi, mắm, đặc trưng được mà chỉ cần bước vào nhà đã nhận ra.

Bạn hỏi tôi “hương vị” đó ăn Việt thế thì ăn làm cái gì. Tôi đành hỏi lại bạn: ăn hay là chết? Bản chất nông dân quê lúa ăn đồ Tây 2-3 bữa một tuần còn chịu nổi chứ ăn cả tuần thì chỉ có nước nhịn, giữa việc chọn cái mùi thơm tho của Tây để nhìn đối với cái mùi nước mắm của Việt, thì tôi đành phải nghe theo tiếng gọi của bao tử để sống đã vậy.

Wednesday, March 5, 2008

Et si c'était vrai (part III)


“Em đang ở quận 8, em đang bận, sẽ tin lại cho anh sau”.
Hắn cũng chẳng biết quận 8 là ở chỗ nào, Sài gòn lúc đó với hắn thấy vô vị và trống rỗng.
Sáng hôm sau khi liên lạc được với bạn bè, Sài gòn đã thật sự sôi động và cuốn hút đến lạ kỳ, cùng với lịch đi chơi kín mít, đã làm hắn đường quên khuấy đi cô gái đã gặp.
Núi Bà Đen, chiều 24/12, hắn chợt nhận được tin nhắn từ cô gái.
”Anh đang ở đâu, có rảnh không?”
“Hôm nay anh đang ở Tây Ninh không ở Sài gòn. Anh sẽ gọi lại cho em khi về Sài gòn nhé”.
Hắn buộc phải nói dối để khỏi làm mếch lòng cô gái. Dù rất tò mò, hắn đành tiếc rẻ bỏ lỡ cuộc hẹn. Hắn đang trên đường về Sài Gòn, nhưng đã có lịch đi chơi Noel với người bạn thân mà hắn không thể lỡ hẹn.
Thời gian biểu kín mít lịch gặp với bạn cũ, làm cho hắn muốn kiếm thời gian để làm những kế hoạch ngoài dự định cũng không có.
26/12, một ngày dành riêng cho lang thang Sài gòn, hắn quyết tâm liên lạc lại với cô gái:
“Anh đang ở Sài gòn rồi, em có rảnh không?”
“ Em có việc phải ra Huế, em đang đi ra rồi, khi nào anh về Hà nội, ghé lại cho em ở Huế chơi”.
“Tiếc quá, mai anh phải đi máy bay ra Hanoi, hẹn khi khác anh sẽ vào thăm em”
Hắn thầm tiếc, vậy là không có duyên , để thỏa mãn trí tò mò của hắn. Ngày hôm sau hắn phải bay thẳng ra Hà nội dự đám cưới người bạn thân cũng không thể bỏ được, để rồi chuẩn bị hành lý rời Vietnam.
Ngồi trên taxi từ sân bay về Hà nội, hắn nhận tin nhắn từ di động của cô gái.
” Anh Hùng ơi, em về Huế rồi, lâu lắm không gặp anh, hôm nào anh ghé qua quán em chơi. Nhớ anh”.
“Em xin lỗi, em gửi nhầm tin nhắn”.
Lời cuối: ngay từ đầu hắn đã ngờ ngợ về công việc “buôn bán nhì nhằng” của cô, giá như cô không gửi nhầm tin nhắn, thì hắn vẫn còn chút hy vọng. Cho đến bây giờ, hắn vẫn tự hỏi rằng vì cớ gì cô lại muốn làm quen với hắn, khi cô thừa biết rằng, gã ở trên xe với cô không phải là khách hàng tiềm năng cho "nghề nghiệp", ít nhất là từ bên ngoài. Một gã mặc Tshirt (dù là polo Ralph Lauren), đi giày thể thao dẫu là addidas, không có vẻ ngoài cuốn hút, và tay cầm điện thoại nokia 1100 của Tàu mà không quá 300 nghìn, mà chính cô khi nhìn đã bảo ”điện thoại này rẻ lắm” nhưng an ủi hắn ” nhưng sóng khỏe, mấy người bạn em cũng hay dùng” thì có gì hấp dẫn nhỉ? Nhưng hắn cũng tin rằng, những gì cô đối xử với hắn, đều rất tự nhiên, thật lòng và không có vẻ gì lẳng lơ hay giả dối. Điều đó thôi thúc hắn muốn hẹn hò với cô để khám phá điều băn khoăn của hắn hơn là một cuộc phiêu lưu tình ái. Chắc chắn em không phải là giấc mơ, nhưng tình cảm của một cô tiếp viên, có thể nào là tình cảm thật không? Cuộc hẹn không thành với cô, vẫn để lại trong hắn một dấu hỏi, làm hắn muốn ghi lại câu chuyện này. Dù em là người thế nào, hắn vẫn luôn cảm ơn em đã mang lại cho hắn một chuyến xe thú vị dù là ngắn ngủi. Và câu chuyện của em, khiến cho blog của hắn cũng tăng thêm chút pageview.

Et si c'était vrai (part II)


-Anh để em lau mồ hôi cho, anh ra mồ hôi quá trời.

Cô gái rút khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn.

-Ừ, anh chưa quen với cái nóng trong này, ở ngoài đang lạnh.

Hắn nhìn cái túi xách tay của cô gái. Chiếc túi lấp lánh những túm trang trí màu vàng, hơi giống những vật liệu màu trang trí trên cây thông Noel.

-Túi em mới mua, đẹp không anh hí?

-Trông hay hay em ạh.

-Dạ, hơi đắt, em mặc cả mãi mới được, 400 ngàn đó anh.

Hắn cũng không thể biết được với giá đó là đắt hay rẻ nữa. Vì những cái túi mà hắn thấy các cô mà hắn biết, thì chắc không dưới 10 lần giá đó, nhưng có lẽ ở một nơi khác. Nếu cô gái này xách túi đó, liệu có khác gì cái túi 400 ngàn của em không nhỉ?

-Còn anh, quê anh ở đâu ở ngoải?

-Anh ở Hà nội.

-Người Bắc khó tính ha anh, họ xét kỹ lắm.

-Xét gì cơ hả em?

-Em có người bà con lấy chồng ở ngoài, chỉ kêu gia đình khó tính lắm, mà không ưa người miền trung tụi em mô.

-Có thể họ hơi khách sáo, nhưng cũng tùy người em ạh.

-Anh khát nước không, ăn quýt nha, trong giỏ của em ni”

-Oh không, anh có nước khoáng rồi, em ăn đi, cứ tự nhiên.

-Không, em có nhiều mà, em mua để ăn từ đây vô trỏng.

Vừa nói cô vừa dúi vào tay hắn hai quả quýt, đã lâu làm hắn mới thấy lại quýt vỏ xanh ở nơi hắn ở không có. Hắn cầm nhưng không ăn, chỉ nhìn cô gái bóc quýt ăn một cách ngon lành.

-Anh ăn với em cho vui, thôi để em bóc cho anh nghe.

Không đợi trả lời, cô gái bóc từng mùi quýt và bón vào miệng hắn.Không thể từ chối, hắn ngoan ngoãn ăn từng múi một. Sự chăm sóc nhiệt tình của cô gái khiến hắn cảm động, đã lâu lắm rồi có ai chăm sóc hắn thế này đâu nhỉ. Trong đầu óc tự nhiên lại vụt nhớ cảm giác của gần chục năm về trước, khi còn ở Hanoi, trong những quán karaoke, oh không, hắn cố thoát khỏi những ký ức để trở về với thực tại, hy vọng khác với cảm giác này.

Hắn cố gắng mỉm cười:

-Cám ơn em, quýt rất ngọt, nhất lại được một cô gái dễ thương như em tự tay bóc cho ăn.

-Người ngoài ai cũng khách sáo như anh, em có nói sai đâu.

-Em tên gì?

-Em tên Hương.

-Còn anh là T.

-Anh vô Sài Gòn có bạn không? Khi nào rảnh đi chơi với em nha. Anh đừng ngại em có bạn trai rồi,đi chơi vui mà anh. Có gì cứ gọi điện cho em, nha anh.

“F*ck”, tý nữa thì hắn bật ra, cái thế hệ cổ xưa của hắn nằm mơ cũng không dám bạo dạn thế này, cho dù chừng ấy năm ở nước ngoài thì hắn vẫn cảm thấy bất ngờ. Chắc mình lạc hậu quá, hắn cố trấn tĩnh :

-Sure, anh sẽ gọi em khi anh vô trong, cho anh số phone đi.

Xe ôtô đã đi qua Lăng Cô, bãi biển nhìn từ trên xuống hiện ra tuyệt đẹp, không kìm được, hắn quay sang phía người phụ nữ Anh ngồi sát cửa sổ:

-What a wonderful beach, you see, it’s beautiful, this is Lăng Cô resort!

-Yes, it’s fantastic!Your country is beautiful.

-Thanks, but it’s the first time I am going to the South. I’ve been traveling in Canada and Eastern US even more than in my home country.

-Anh nói gì với bả em không hiểu.

-Anh nói tiếng Anh, em đi học ở quê chắc không học tiếng Anh phải không?

-Em bỏ học từ hồi lớp 5 lận.

Có cái gì đó nhói lên ở trong hắn. Lại một lần nữa trong đầu hắn loé lên những ký ức về một kỷ niệm xa xưa lắm, dễ chục năm rồi nhỉ, một kỷ niệm thật ngọt ngào mà hắn và bạn bè luôn nhớ, vẫn luôn nhắc lại mỗi khi có dịp gặp nhau. Gần chục thằng Kỹ sư Xây dựng mới tốt nghiệp xuống Bãi cháy chơi, để khi mở một bài hát tiếng Anh trong quán karaoke, cô tiếp viên (vốn đã thật thà khai quê em miền sơn cước), đã tròn mắt ngây thơ chỉ vào màn hình:

-Tiếng Anh đấy các anh ạ, các anh biết hát tiếng Anh à”

-Úi, các anh hát tiếng Anh hay nhỉ.

Lúc đó và mãi sau này, cả nhóm đều buồn cười khi nhắc về kí niệm đó. Còn bây giờ, trong hắn chỉ cảm thấy hơi buồn. Giá mà những cô gái này có thể được học nhiều hơn, có thể họ sẽ có những cơ hội tốt hơn những gì đang có, ít nhất thì họ cũng tự tin hơn với những người nước ngoài.

Thấy hăn đột nhiên im lặng, cô gái bảo:

-Em đi nằm đây anh.

-Ok, em mệt đi nghỉ đi.

Hắn tiếp tục ngó ra cửa sổ, cảnh vật hiện ra khiến hắn thầm tiếc rẻ là tại sao xe không dừng lại để cho hắn chụp vài kiểu ảnh, còn chụp qua cửa xe khi hắn không ngồi gần cửa sổ, sẽ không thể có những bức ảnh ưng ý với trình độ phó nhòm nghiệp dư của hắn.

-Anh ơi, lên đây nằm với em.

Phía cuối xe nơi cô gái nằm không phải là những ghế giường riêng biệt như của hắn, mà như một chiếc phản lớn có thể nhét được 4-5 khách nằm ép gần nhau khi cần thiết. Hắn lưỡng lự tiếc rẻ góc nhìn cảnh khá thuận tiện từ chỗ ngồi của hắn, rồi cũng trèo ra phía sau. Hắn nằm nghiêng xoay người hắn về phía cô gái, tay chống đầu, cũng là một chỗ thuận tiện để vừa nhìn cô gái vừa nhìn ra phong cảnh bên cửa sổ.

-Em quen bạn trai lâu chưa, vô Sài Gòn mấy lần rồi?"

-Dạ, mới có hơn 6 tháng thôi anh, em vô trỏng vài lần rồi.

-Còn anh mới lần đầu tiên đi Nam.

-Nếu anh không có ai dẫn đi chơi, thì đi chơi với em nghe.

-Anh cũng có bạn bè trong đó, nhưng sẽ gọi cho em. Tiếc là không được ở trong đến tết dương lịch.

Hắn tự hỏi rằng không biết nên sự xử với cô gái này thế nào. Hắn chịu không thể nghĩ được rằng hành vi ứng xử của cô có ý nghĩa gì. Nếu là ở nơi hắn ở bây giờ, sẽ dễ dàng hiểu được. Còn ở đây, khi mọi câu nói của cô đều hết sức tự nhiên, và vẫn ánh mắt cười của cô nhìn vào hắn, đã làm hắn bối rối.

-Đi thế này thì bao giờ em vào sài gòn?

-Tối mai anh ạ.

- Vậy thì em nghỉ một chút đi, lấy sức.

-Dạ, em ngủ chút nghe anh, khi nào đến đà nẵng anh đánh thức em.

- Em gối lên tay anh mà ngủ.

Một cách tự nhiên, cô gái nằm lên cánh tay hắn và nhắm mắt lại. Cái sự tò mò thử xem phản ứng của cô gái thế nào đã khiến hắn mạnh dạn hơn, hắn khẽ kéo cô gái về phía mình, choàng tay kia qua người cô và ôm cô vào lòng.

-Đừng anh.

Cô khẽ nói và gạt tay hắn ra. Không cáu gắt, cũng không tỏ thái độ gì, khiến hắn tuy hơi bối rối nhưng lại trấn tĩnh kịp.

-Ok, em ngủ đi khi nào xuống anh gọi.

-Dạ.

Xe đã bắt đầu đến gần đèo Hải Vân, cô gái đã bắt đầu thiu thiu ngủ, cảnh đẹp quá khiến hắn không thể dằn lòng, khẽ rút tay khỏi đầu cô gái và trở lại vị trí ngồi của hắn, để lôi máy ảnh ra chụp.

Đà Nẵng đã hiện ra. Hắn quay lại nhìn cô gái, cô vẫn đang ngủ ngon, xe đã đến bến. Không muốn đánh thức cô gái dậy, hắn lấy bút ra ghi tờ giấy để lại, cảm ơn cô và hẹn gặp lại ở Sài Gòn khi có dịp. Hy vọng trình độ lớp 5 của cô, nếu đúng như lời nói, có thể nhớ những gì hắn viết.

***

Máy bay hạ cánh lúc 9:30. Đường đi từ sân bay Tân Sơn nhất về thành phố, tối thứ 7 đông nghẹt người, ngồi trên xe taxi hắn chẳng còn tâm thế nào để ngắm dòng nam thanh nữ tú đông nghẹt đi chơi thứ 7. Cái sự chủ quan của hắn đã khiến hắn lâm vào tình thế dở khóc dở cười, không có chỗ trú chân trong đêm đầu tiên ở Sài thành. Trở thành khách du lịch balô bất đắc dỹ không khiến hắn cảm thấy sợ lắm, dù gì thì hắn cũng đi một thân một mình lang thang khá nhiều. Chỉ có điều đêm đầu tiên ở Sài Gòn , tối thứ 7 một mình, khi bạn bè hắn đều không thể liên lạc được, làm hắn cảm thấy chán ngán và cô đơn ghê gớm.

Bước quanh các quán trọ ở Bùi Viện, không còn phòng trống, khi mà hầu hết các phòng đều đã được đặt kín mít dịp sát lễ Giáng sinh. Người chủ khách sạn ái ngại nhìn hắn, có lẽ lần đầu tiên hoặc rất hiếm hoi anh thấy một một khách du lịch Việt đi lang thang tìm phòng ở khu Tây balô này khi đã gần 10 giờ đêm. Lòng tốt và sự nhiệt tình của anh sau 15’ gọi điện đi quanh các nhà nghỉ cuối cùng cũng tìm được cho hắn một chỗ trú chân.

Sau khi đã tắm rửa và xuống phố tìm hàng internet check mail, uống café nhìn đống tây balo nhộn nhịp xung quanh, hắn bắt đầu chán ngán, giờ mới gần 11 giờ. Rút điện thoại ra tìm đến tên cô gái , hắn gửi một dòng tin nhắn:

-Anh T. đây, anh đang ở Bùi viện, quận 1, em đang ở đâu, có rỗi không, đi chơi với anh được không?


Et si c'était vrai (part I)


Tháng 12 mà thời tiết của Huế vẫn nóng như mùa hè, hắn mồ hôi nhễ nhại khệ nệ bê túi xách lỉnh kỉnh lên xe bus open-tour đường dài Huế-Sài gòn. Cảm giác lần đầu tiên đi xe du lịch đường dài ở quê nhà, vừa tò mò vừa lạ lẫm, vì nó rất khác với những xe bus đường dài hắn đã từng đi ở xứ người. Xe được thiết kế khá chuyên dụng, để khách có thể vừa ngồi vừa nằm khá thoải mái và thoáng, dễ chịu có khi hơn cả đi tàu thống nhất bắc nam. Chọn một chỗ nằm trên phía gần cuối xe, hắn đảo mắt một lượt xung quanh đám hành khách. Đa số là dân du lịch người phương Tây, có một chú ngồi bên cạnh hắn có vẻ là gốc Á, khá giống Việt nam, chắc là dân Hồng kông chứ không phải Tàu lục địa. Sau bao năm sống gần lũ Khựa đại lục đã làm hắn dễ dàng nhận ra những đặc điểm không thể lẫn của những người Đại lục.
-Hi, my name’s Tony, where are you from?
-I am Kent from Singapore, and you?
-I am from Hanoi, but I am living in Canada now.
Cuộc trò chuyện bắt đầu tiếp tục về những địa điểm tham quan mà cả hai đã và sẽ đi tiếp cho đến khi chú kia buồn ngủ, hắn quay sang làm quen với vài khách xung quanh rồi bắt đầu giờ ipod ra nghe nhạc.
Xe lại dừng, để tiếp tục đón khách tại những khách sạn trong thành phố, hắn vẫn tiếp tục lơ đãng nghe nhạc và bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, khách lục tục lần lượt lên gần đầy xe.
-Em để giỏ đây được không anh nì ?
Hắn giật mình khi nghe một giọng con gái miền Trung cất lên. Ra thế, sau gần chục năm sống ở nước ngoài, vẻ An nam mít vẫn được lộ ra không trộn lẫn vào đầu được, cho dù hành trang và về ngoại hình của hắn chả khác gì thằng Sin balô bên cạnh. Thế mà hắn vẫn nghe bọn Tàu hay Nhật nói là mình trông giống Tàu hay Nhật hơn là Việt.
“ Em cứ tự nhiên”, hắn vừa nói vừa ngước lên. Một cô gái không trẻ không già, có lẽ tầm 23-25, không có vẻ gì đặc biệt chọn ghế ngồi phía sau hàng ghế của hắn. Ít quan tâm đến phụ nữ đã một đặc tính cố hữu, hắn lại tiếp tục đưa mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Anh vô Sài Gòn hả?
- ờ không, anh đi Đà Nẵng, còn em?”
-Em vô Sài Gòn, tiếc quá, vậy xíu nữa là anh xuống rồi.
-Anh chỉ ở Đà nẵng một ngày rồi cũng vào Sài Gòn”
-Anh ở bao lâu?
-Chắc 5-6 hôm tùy công việc”
-Vậy là anh em mình gặp nhau trong đó rồi, anh là cán bộ nhà nước?
-Uh, anh đi công tác. Em vô Sài Gòn lâu không?”
Thuận mồm hắn gật đại, xong rồi mới giật mình nói hớ, chứ còn công chức nhà nước đi công tác ăn mặc đàng hoàng đâu có đi xe đò ăn mặc nhố nhăng giày hiking quần thể thao như hắn. Chứ chả lẽ hắn nói hắn cũng là dân balô vô công rồi nghề thất nghiệp đi du lịch bụi. Dường như cô gái cũng không để ý đến điều đó
-Em vào thăm bạn trai em, chắc qua Tết dương lịch em ra.
-Em quê ở Huế?
-Quê em tận ngoài Quảng Bình, vô đây làm ăn thôi anh.
-Vậy em ở gần sông Nhật Lệ rồi?
-Không, quê em cách đó hơn chục cây, quê nghèo lắm, nhà em đông anh em quá, nên phải vô đây.
-Em làm gì trong Huế?
-Em buôn bán nhì nhằng thôi anh.
Hắn không muốn hỏi thêm, chỉ nhìn kỹ lại cô gái một lần nữa, không có vẻ một cô gái chân chất nông thôn nhưng cũng không có vẻ gì là của dân buôn bán thành thị. Chỉ có điều đặc biệt là mắt em dường như luôn cười và nhìn rất thẳng vào hẳn, hắn luôn có cảm tưởng vậy.