Monday, March 24, 2008

“Hương vị” Việt


Đây chắc chắn không phải bài viết để ca ngợi hương vị món ăn Việt, ca ngợi thì ca ngợi chán rồi, bây giờ là phần nghĩ về cái sự kinh khủng của đồ ăn Việt đây. Như vậy là anh đã thực hiện đúng lời yêu cầu của em Hiền, viết bài chê đồ Việt.

Đã có bao giờ bạn chết sững vì nhìn thấy một cô gái Trung Đông, với vẻ quyến rũ và bí ẩn như nàng Scheherazade trong Nghìn lẻ một đêm, với ánh mắt to đen sâu thăm thẳm của em khiến như dìm bạn chết đuối, nhưng khi tiến lại gần làm quen phải giật mình vì scent từ người em tỏa ra một mùi không thể chịu nổi, mà dân gian gọi là từ "hôi"?
Đã có ai từng chết mê mệt những anh Ấn Độ đẹp giai, nhưng lại chịu không nổi mùi cà ri chính hiệu ông bếp Ấn Độ từ chàng trai quyến rũ ấy.
Chắc chắn mùi hương đó không phải vì cô gái hay chàng trai đó ..không chịu tắm, nhưng có lẽ vì cái mùi hương vị đặc trưng của đồ ăn, do những gia vị truyền thống mang lại, nó đã thấm vào da thịt, vào mồ hôi của từng người mà nước hoa cũng không thể tẩy đi được. Nó tương tự như mùi mỡ cừu của các bác Egypt hay khét lẹt của các bạn nhọ khiến các bạn luôn phải dùng các loại nước hoa cực mạnh.

Vậy thì sẽ nói gì về “hương vị Việt” nhỉ?

"Anh ơi em thèm đi ăn bún đậu phụ"
Khi một buổi tối mùa đông lạnh lạnh, đôi tình nhân sau khi chén những miếng đậu phụ nóng hổi nhúng vào bát mắm tôm sủi bọt chanh ớt, vừa rẻ vừa ngon, để dắt nhau ra bờ hồ Tây tình tứ trao nhau nụ hôn nồng nàn thơm mùi mắm, thật là lãng mạn bạn nhỉ.
Bạn bảo tôi rằng ít người ăn được mắm tôm lắm, mùi nó kinh quá, ừ thôi tôi dẫn bạn đi ăn món khác nhé. Gì chứ ăn quà vặt nó đã ngấm vào máu người Việt rồi bạn ạ.
Giá mà bạn được diễm phúc thưởng thức món bún chả lừng danh đất Hà thành, vừa ăn vừa ngồi cạnh cô quạt chả thích thú nhìn cô quạt tửng vỉ thịt nướng, chỉ một lát thôi, đảm bảo bạn không cần khoe thì ai cũng biết bạn vừa đi ăn bún chả chính gốc Hà nội về trong cả ngày hôm ấy cho đến khi bạn đi tắm.
Ấy nhưng bạn cãi tôi, mấy món ấy, là món ăn chơi, năm thì mười họa mới ăn ngoài hàng, thi thoảng mới phải chịu đựng “hương vị” thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Vậy hả, dân Việt dù có đi bốn phương trời, vẫn cứ phải xài nước mắm chứ không chịu sao nổi. Ở đâu ngửi thấy mùi nước mắm, ở đó có người Việt, bạn nên biết thế.

Có nước hoa nào của hãng nào giữ mùi được lâu cả ngày không, chắc có Eau de parfum của chanel, lancome, mà cũng không dám chắc, may ra loại tinh dầu nguyên chất thì có thể. Ấy nhưng nước mắm nhỉ nguyên chất của dân An nam nhà tôi, gì chứ giữ mùi cả hai ngày luôn, xịn không.
Nhưng mà ai lại xài nước mắm nhỉ nguyên chất, phải pha chứ, nước mắm chấm mà. Giá bạn được ăn nước mắm ngâm tỏi ớt, bạn sẽ phải xuýt xoa khen vị thơm của tỏi, của ớt thật là kích thích vị giấc, chấm cọng rau muống ăn mùa hè, cứ gọi là đưa cơm khỏi cần ăn thịt, ăn kiêng thích nhá. Nhưng mà ăn tỏi xong chớ có đứng gần người khác nghe bạn, mùi tỏi trong nước mắm thì thơm chứ ở trong miệng hình như là tác nhân chính của triệu chứng bác sỹ gọi là “hôi miệng”, bực thế.
Bạn có nhớ nụ hôn của Scarlett với Rhett Butler của "Gone with the wind" không, ăn tối xong bản “mi” người yêu một cái, đảm bảo chẳng/ nàng không ngất như Vivien Leigh thì mới là chuyện lạ.

Còn mùi nước mắm gừng chấm ốc, nước mắm chấm bún chả, bún nem của tỏi, đường, ớt hạt tiêu, bạn để rớt một giọt ra ngoài, thật là cứ thơm lừng nhà cửa, quyện lẫn sang quần áo, đầu tóc, rồi đến răng miệng. Nếu bạn thấy nó giống nước hoa của đàn ông được xài cho phụ nữ, thì cứ để thể, còn không thì khẩn trương xài xing gum, dùng colgate aquafresh mùi bạc hà cho "trắng răng thơm miệng sát trùng" .

Mà thôi, bạn gắt với tôi suốt ngày cứ nhắc đến nước mắm, nói hương vị món khác đi. Vậy thì chúng ta bàn đến món ăn hằng ngày nhé, món Việt, hình như ngoài rau cỏ được chế biến chủ yếu là luộc và nấu canh, thì món mặn, chủ lực là xào và rán. Đồ xào của người Việt, luôn được ướp hành tỏi, cộng với chút dầu mỡ, mà gì thì gì cũng phải có chút nước mắm nữa (chết, lại nước mắm rồi), thể nó mới dậy mùi thơm lừng quyến rũ dạ dẩy. Ấy thế mùi khét của mỡ, mùi quyến rũ của tỏi phi, của hành, của gừng , mùi nước mắm sẽ lan tỏa khắp nhà bạn. Hồi xưa xưa, khi nhà tôi ở quê, đất rộng , bếp làm riêng biệt với nhà, thì cứ gọi là vô tư đê, ấy thế nhưng giờ tấc đất tấc vàng, nhà tôi là nhà ống xây kín mít, bếp ở trong nhà, theo phong cách cái quái gì của Tây cũng thơm (mà các bạn Tây thơm thật ấy nhỉ, các bạn ấy ăn bơ sữa mà, hay tại bạn ấy xịt body spray). Thế nên mùi thức ăn cứ lẩn quất trong nhà , nó bám vào quần áo, đầu tóc, hơi mỡ, nó bám lên bếp, lên máy hút mùi, chả thế nào tránh được. Mà cái máy lọc mùi hút khói, hình như design cho Tây, với hương vị đồ ăn của nó không quá mạnh, lại ít nấu ăn, chứ nó gặp mùi hành, mũi tỏi, vị mỡ của đồ ăn Viết, là nó tắt điện. Thế là "hưong vị xào" rong ruổi theo bạn bước ra khỏi nhà,để khi bạn cứ bước vào cơ quan, nhất là bây giờ ai cũng có điều hòa, đóng cửa cứ gọi là kín như bưng, các đồng nghiệp chun chun mũi khi bạn bước vào (chắc là mùi xào hấp dẫn quá ấy mà). Bao giờ bạn muốn trả thù đồng nghiệp, bạn cứ xào đồ ăn trong nhà bạn rồi đến cơ quan không thèm tắm, đảm bảo đồng nghiệp của bạn sẽ chẳng làm gì được cũng phải cả buổi sáng.

Nếu bạn chán món xào, nó không healthy, thì tôi khuyên bạn nên ăn cá vừa thông minh vừa không có mỡ, chả lẽ cứ phải cả nấu canh, cả hấp, bạn nên chuyển sang món rán, ngon tuyệt cú mèo. Mà mùi cá rán, nó mà bám vào người bạn, thì hương vị của nó còn “ độc” hơn cả nước mắm, đảm bảo sẽ rất ấn tượng.
Chả thế mà khi bước vào bếp của các bạn mũi lõ, cứ thấy sáng choang và sạch bóng, trong khi bếp của người Việt, cứ gọi là nhờn mỡ, dù bạn có lau chùi đến thế nào, thì cũng ko thể tẩy đi cái mùi hành, mũi tỏi, mắm, đặc trưng được mà chỉ cần bước vào nhà đã nhận ra.

Bạn hỏi tôi “hương vị” đó ăn Việt thế thì ăn làm cái gì. Tôi đành hỏi lại bạn: ăn hay là chết? Bản chất nông dân quê lúa ăn đồ Tây 2-3 bữa một tuần còn chịu nổi chứ ăn cả tuần thì chỉ có nước nhịn, giữa việc chọn cái mùi thơm tho của Tây để nhìn đối với cái mùi nước mắm của Việt, thì tôi đành phải nghe theo tiếng gọi của bao tử để sống đã vậy.

2 comments:

Thu Huyền said...

Cái này thì anh hơi phóng đại quá rồi. :). Tất nhiên, không phủ nhận rằng, đồ ăn Việt nhiều mùi như: nước mắm, hành, tỏi...vv như anh viết. Tuy nhiên, gia vị bi giờ chả còn nguyên cái mùi đó nữa đâu anh ạ. He he. Em và mọi người cũng nấu, cũng ăn, cũng ngồi phòng máy lạnh hàng ngày trong công sở... nhưng có bao giờ thấy có mùi gì đâu? :d.

(Tuy nhiên cũng phải mở ngoặc đơn ra ở đây là em không bao giờ ăn mắm tôm và cũng hạn chế dùng nước mắm :D).

Viet Ha said...

ui đọc cũng thấy thèm, anh chê món ăn việt à?! hì hì, người hà nội có khác viết về những món ăn đất hà thành rất chuẩn ;)