Monday, June 18, 2007

Muộn

Cái ý tưởng về bài này chợt đến khi vô tình đọc lời than phiền "phụ nữ luôn đi muộn" ;-)

Chàng bồn chồn ngồi đợi, nàng vẫn chưa đến.
Cái đồng hồ của chàng bị hỏng cách đây vài ngày, nên chàng phải dùng con di động ghẻ để xem giờ. Chàng hết rút điện thoại ra rồi lại đút nó vào túi, nàng đã muộn hơn 15 phút rồi.Chàng cũng chả buồn thử nhắn tin, vì biết rằng sẽ luôn nhận được nhắn lại là nàng đang đến.
Đây có phải lần đầu đâu, nàng luôn đến muộn. Dường như từ khi quen nàng cách đây vài tháng, có lẽ hơn chục lần nàng trễ hẹn với chàng, ít nhất là lần thứ 10 trí nhớ tệ hại của chàng nhớ được. Có lẽ phải nhiều hơn thế, rất nhiều lần, những thôi không tính vì chàng cũng chẳng nhớ. Sau những lần như thế thì dường như chàng chấp nhận nó. Chấp nhận mà lại như không. Vì nếu chàng cũng đến muộn 15 phút, như nàng, thì chàng sẽ luôn "đúng hẹn" với nàng, nhưng hóa chăng chàng lại đến không đúng giờ, chả ra làm sao, vì thế chàng lại luôn đến đúng giờ. Khổ thế.
Chàng ngờ rằng, có lẽ nàng biết, nhưng luôn cố tình để đến muộn. Như mọi lần khác, chàng ngồi uống nước chè, giở báo Thể Thao Văn Hóa ra đọc lại những tin cũ, OK thôi. Chỉ một vài lần chàng ngồi hơn nửa tiếng trong quán ăn chờ nàng, để từ bà chủ cửa hàng đến lũ khách mọi rợ ăn thì vẫn cứ rào rào , mà mắt vẫn nhìn chàng với ánh mắt nghi ngờ như nhìn thằng trộm.
Ờ, nhưng nàng luôn xin lỗi rất thành khẩn mỗi khi đến muộn. Có lần để tỏ rõ sự hối lỗi của mình, đôi khi còn giành quyền trả tiền cho cả hai, khi thì café, khi thì cốc chè, một quyền mà chàng thường được ưu tiên như là hiển nhiên nó như thế, để chuộc lỗi đi muộn của mình. Thật tuyệt, nhưng chàng thích được trả tiền để giá mà nàng đừng đến muộn…
Dường như đó là bản chất của nàng. Có lúc chàng chợt nghĩ là phụ nữ thích được đến trễ giờ như là một cách làm duyên. Chàng hiểu điều đó. Thời gian cao su trong khi đến ăn tiệc, là điều thường xảy ra, và có lẽ được chấp nhận như một thói quen. Chàng luôn là người đến sớm nhất trong các bữa tiệc, và thích thú nhìn từng người xuất hiện với lời xin lỗi rất thành khẩn. Nhưng đến muộn trong cuộc hẹn chỉ có hai người thì lại là chuyện khác. Chẳng lẽ tất cả phụ nữ đều thế. Bực nhể.
Đã có lúc chàng nghĩ rằng phải nói với nàng về điều đó. Nàng phải biết để lên kế hoạch đến chỗ hẹn ít nhất 20 phút trước giờ hẹn, chứ không phải là cứ vô tình hay cố tình đợi đến khi quá giờ hẹn rồi mới vội vàng tất tả đi. Chàng phân vân không biết là nàng chỉ trễ hẹn với chàng, hay là với cả những người khác. Với chàng, thì nàng cứ coi như là hiển nhiên, nàng biết chàng sẽ đợi. Còn chàng thì đợi vì biết rằng nàng cuối cùng bao giờ cũng đến, luôn đến, chỉ có điều đến trễ. Và luôn luôn trễ. Thế mới khổ.
Chàng ngẩng lên, vẫn không phải nàng. Chàng lại rút điện thoại ra, bây giờ thì nàng đến muộn 25 phút rồi.
“Mình phải đi”, chàng tự nhủ,” mình sẽ dạy cho nàng một bài học”.
Chàng đút điện thoại vào túi quần, và quay đi.
“Lần sau mình sẽ đến trễ” , chàng lại tự bảo mình. Có lẽ chàng sẽ đến muộn 30 phút, vì mình biết nàng sẽ muộn 15 phút, và hãy để nàng phải trải qua 15 phút chờ đợi đau khổ như chàng đã đợi nàng. Đấy, nếu đến trễ, chàng sẽ chả bao giờ phải đợi, không phải cảm thấy những điều tồi tệ hay chán nản trong khi đợi chờ. Chàng vừa đến, và mọi người đang dài cổ đợi chàng sẽ thấy thật là sung sướng khi nhìn thấy chàng, đôi lúc còn thấy biết ơn như thế chàng giải thoát cho họ khỏi nỗi chờ đợi mà quên mất rằng chính chàng là nguyên nhân. Được, lần sau chàng sẽ đến muộn.
Có ai đó đặt tay lên vai chàng. Là nàng, chính nàng.
:Anh, em xin lỗi, em đến muộn, em..”, và nàng nhìn thấy vẻ mặt chàng ”Có gì vậy anh?
Chàng hít một hơi thật sâu “Anh phải nói với em rằng…”.
Montreal, March 15

L.C.

No comments: